Tác·giả: Phan·Ngọc
(Bài đã đăng trên Tạp·chí Văn·hóa Nghệ·An, năm 2007)
Cách đây hai tuần tôi nghe tin anh Cao·Xuân·Hạo
đã vào nhà·thương vì mắc bệnh nhũn·não mà bàng·hoàng. Tôi và anh Hạo quen·thân
nhau từ năm 1940, khi anh còn là cậu·học·sinh lớp 6 của trường trung·học Công·giáo
Thiên·Hựu ở Huế, bạn·cùng·lớp với cậu·em con ông·chú của tôi là Phan·Thiều, và
cho đến nay, vào năm 2007, tức là đã 67 năm. Tuy hoàn·cảnh cuộc·đời mỗi người
có nhiều thay·đổi, nhưng tình·bạn của tôi đối với anh không thay·đổi. Trong
thời·gian sau giai·đoạn “Nhân·văn - Giai·phẩm”, sau·khi cả hai đều mất công·việc
giảng·dạy, chỉ còn làm phiên·dịch, hai người thường đi chung với nhau. Người
nào nhắc đến Phan·Ngọc thì cũng nhắc đến Cao·Xuân·Hạo, và ngược·lại cũng thế.
Kể ra, điều này không phải là vô·lý, vì tôi và anh Hạo có nhiều điểm chung,
khiến chúng·tôi khác nhiều người.