Tác·giả: Đặng·Thanh·Hòa
Trung·tâm Từ·điển·học ·
Vietnam Lexicography Centre
(Bài·báo này đã được
đăng trên Tạp·chí Ngôn·ngữ & Đời·sống, số 4 · 2001)
Xứ Huế vốn là kinh·đô cũ của triều Nguyễn, một
triều·đại phong·kiến cuối·cùng ở nước ta. Là một tỉnh có diện·tích 5.009,2 km2,
số dân 1.045.134 người; Đông giáp Biển Đông, Tây giáp Lào, Nam giáp xứ Quảng,
Bắc giáp Quảng·Trị. Toàn tỉnh Thừa·Thiên··Huế hiện·nay có 8 huyện là A·Lưới,
Hương·Thuỷ, Hương·Trà, Nam·Đông, Phong·Điền, Phú·Lộc, Phú·Vang, Quảng·Điền, và
Thành·phố Huế. Do·đó, có·thể nói Thừa·Thiên··Huế là một địa·phương nằm ở vị·trí
trung·tâm của cả nước, nơi được coi là địa·bàn có tầm·chiến·lược quan·trọng.
Chính vì·thế mà người·ta đã ví Huế là “chiếc đòn·gánh gánh hai đầu đất·nước”.
Với một bề·dày văn·hoá vốn·có của mình, xứ Huế luôn được đánh·giá là nơi còn
chứa đựng nhiều yếu·tố văn·hoá độc·đáo mà không phải vùng nào, địa·phương nào
cũng có. Một trong những điều đặc·biệt ấy phải kể đến tiếng·nói của người xứ
Huế, hay như một số người thường gọi là phương·ngữ (regional dialect) Huế, hoặc
nói một cách chính·xác hơn là thổ·ngữ (subdialect) Huế.
Ngày·nay, cùng với việc·đầu·tư nghiên·cứu ngày
một nhiều hơn, sâu hơn về nền·văn·hoá Huế thì vấn·đề nghiên·cứu, tìm·hiểu về
ngôn·ngữ, tiếng·nói của người Huế cũng đang được các nhà·khoa·học quan·tâm đặt·ra.
Tuy·nhiên, số·lượng công·trình nghiên·cứu về lĩnh·vực này cho đến nay hầu·như
chưa có nhiều do·đó mà người·ta chưa·thể đánh·giá được hết mọi tiềm·năng về bản·sắc
ngôn·ngữ của vùng này. Chính vì·vậy, qua một·số kết·quả nghiên·cứu và khảo·sát
bước·đầu, trong khuôn·khổ một bài·viết ngắn chúng·tôi xin được đưa·ra một·vài
cảm·nhận nhỏ về tiếng Huế với mong·muốn góp một phần hiểu·biết ít·ỏi của mình
để tìm·hiểu thêm về ngôn·ngữ Huế nói riêng và nền·văn·hoá Huế nói chung.