Người·soạn: Nguyễn·Tiến·Hải,
Ngô·Đức·Tài, Nguyễn·Minh·Hải.
Cập·nhật vào ngày 15
tháng 01 năm 2011.
Nhận·xét về một số đặc·điểm của phương·ngữ Huế:
1.
Các tiếng trong tiếng
phổ·thông (tiếng Việt chuẩn quốc·gia hiện nay) có vần tận·cùng là t thì
bị đổi thành c, ví dụ: nhất=> nhấc, cất=>cấc, ướt=>ước,
mứt=>mức, tuất=>tuấc, chuột=>chuộc,...
2.
Các tiếng trong tiếng
phổ·thông có vần tận·cùng là n thì bị đổi thành ng,
ví dụ: san=>sangcần=>cầng, lăn=>lăng, nhưng lên vẫn
đọc lên chứ không đọc lêng, phiên=>phiêng,
can=>cang,
3.
Các tiếng trong tiếng
phổ·thông có vần là anh thì bị đổi thành ăn (gần ân),
ví dụ: chanh=>chăn, anh=>ăn,...
4.
Các tiếng có phụ·âm s bị
đổi thành phụ·âm x
5.
Các tiếng có vần oi bị
đổi thành vần oai, ví dụ: nói=>noái, khói=>khoái.
6.
Các tiếng có vần ach bị
biến đổi thành vần gần với ăt, sách=>sắt
Bảng·kê dưới đây liệt·kê những từ người Huế dùng. Xin vui lòng xem thêm Tiểu·từ·điển phương·ngữ tỉnh Quảng·Bình.Có một số từ người Quảng·Bình và người Huế dùng chung chúng tôi không nhắc lại ở trong bảng này nữa.