Thứ Tư, 9 tháng 3, 2016

Cuộc đời tôi đã trở nên khốn đốn thế nào khi từ bỏ công việc tại tập đoàn lớn để khởi nghiệp

 
Cuối cùng cái tin nhắn cũng tới: "5h sáng mai, chuyến bay số AZ610 từ Rome đi New York."
Như thường lệ, cái SMS đến vào mỗi tối Chủ Nhật sẽ quyết định điểm đến và khách hàng của tôi trong tuần tiếp theo. 
Việc đó diễn ra trong suốt khoảng thời gian tôi làm việc cho 1 tập đoàn tư vấn chiến lược nằm trong top 3 toàn cầu.
Một cuộc đời gói gọn trong cái vali. Cái cuộc sống đi khắp nơi làm nhà tư vấn tài chính đã khiến tôi bỏ lỡ tất cả mọi thứ, tất cả mọi người quan trọng, chỉ trừ những bảng biểu Excel. Cái cuộc đời thương gia hào nhoáng mà tất cả chúng ta tự vẽ ra, hoặc bị nhồi nhét vào đầu, như là 1 thứ xứng đáng để tự biến mình thành nô lệ cho nó từ khi còn mải miết mài đũng quần hòng lấy được tấm bằng cử nhân kinh doanh đầy kiêu hãnh.
Chợp mắt được vài tiếng, anh tài xế riêng chở tôi tới sân bay Fiumicio — Rome để tôi kịp giờ cho chuyến bay tới New York, tất nhiên vé của tôi là hạng thương gia sang chảnh rồi. Cảm giác sang chảnh lâng lâng vẫn còn tiếp diễn khi hạ cánh, tôi check-in vào khách sạn 5 sao rồi tới văn phòng gặp khách hàng ngay sau đó.
Mức lương của tôi á? Tất nhiên là cũng không tầm thường. Công ty tôi thậm chí còn tự hào vì nằm trong top những công ty trả lương "sộp" nhất trong lĩnh vực này cơ mà.
 
Phụ huynh

Ngặt một nỗi, có gì đó sai sai với đời sống chuyên viên tư vấn tài chính này. Rồi cũng đến ngày tôi không chịu nổi nữa và phải nhấc điện thoại gọi về nhà: "Bố mẹ ơi, con vừa xin nghỉ việc. Con thích tự khởi nghiệp."
Mẹ tốt suýt lên cơn trụy tim. Một bà mẹ theo chủ nghĩa hoàn hảo cực đoan sẽ không bao giờ muốn nghe những lời tôi vừa nói, vì chính bà khuyến khích và thúc đẩy tôi tốt nghiệp hạng ưu từ 1 trường dạy business hàng đầu thế giới.
Tôi cố trấn tĩnh bà, nhưng đừng hòng.
"Mẹ ơi, con ghét việc cũ. Đồng nghiệp của con đứa nào cũng tỏ ra hài lòng nhưng rồi tối về chúng nó uống thuốc trầm cảm kia kìa. Mỗi ngày con ngủ có 3, 4 tiếng. Bổng lộc mà công ty hứa thì chỉ trên lý thuyết mà thôi. Này nhé, con ở khách sạn 5 sao nhưng con phải làm việc 20 tiếng 1 ngày chứ có được hưởng thụ nó đâu. Bữa sáng sang trọng á? Con làm gì có thời gian ngồi nhâm nhi cà phê sáng? Bữa trưa bữa tối á? Cũng chỉ là ngồi vừa gặm bánh mỳ vừa làm bảng biểu thôi, không có thời gian ngồi nhà hàng đâu.
À, tiện thể khoe luôn, bảng biểu cũng là thứ duy nhất con cầm trên tay chứ không được nâng ly sâm panh khi bay hạng thương gia đâu nhé. Lương cao thì có, nhưng con có thời gian để tiêu 1 xu nào đâu?
Con chán đời lắm rồi, cảm giác không khác gì kẻ thất bại mẹ ạ, đến bạn gái con cũng không có thời gian gặp. Con không thể trả vờ là con thích sống như này thêm ngày nào nữa. Con muốn tự mở công ty."
Hai ông bà già tôi đều là dân hưu trí, trước đây các cụ đi làm nhà nước đều đặn sáng đi chiều về, đơn giản đến đơn điệu.
Dù tôi đã xác định trước là sẽ rất khó để giải thích cho các cụ, vì trước giờ gia đình tôi đâu có truyền thống làm kinh doanh, thế nhưng vẫn không lường trước được cuộc gọi sáng sớm hôm sau.
Mẹ tôi háo hức: "Sao rồi con? Công ty mới lập làm ăn ra sao? Có tiến triển gì chưa?"
Haizz, cố giải thích thế nào cũng không thấm. Mẹ ơi… làm kinh doanh mà thấy kết quả qua 1 đêm có mà cả làng kéo nhau làm ầm ầm rồi….
Bạn gái, bạn bè và các mối quan hệ xã hội
Cô bồ tôi thì toàn tâm toàn ý ủng hộ, giờ tôi chỉ còn bạn bè cần phải thông báo nữa thôi. Mà chúng nó cũng còn đang bận đua nhau tìm cơ hội thăng tiến trong những tập đoàn lớn.
Khi tôi kể là tôi vừa bỏ việc để mở công ty cũng là thời điểm mà bạn bè bắt đầu thưa thớt dần, vài người chấm dứt không qua lại giao du với tôi nữa. Chắc chúng nó tưởng tôi bị "chập mạch" vì đây là lần thứ 2 tôi bỏ 1 công việc đáng mơ ước chỉ sau 1 thời gian ngắn đi làm.
Số bạn còn lại, tuy ủng hộ đấy nhưng mối quan hệ giữa tôi với chúng nó đã không còn như xưa nữa:
Rồi tôi nhận ra là tôi đang dần tách mình ra khỏi những cuộc gặp gỡ ăn chơi với chúng nó.
Mỗi lần gặp nhau, tôi chẳng có gì mới để trả lời cho 1 loạt câu hỏi của chúng nó: "Công ty mới của mày sao rồi?" "Mày nhắm có sánh ngang tầm Zuckerberg được ko?" hay là "Chúng tao tự hào vì mày, sớm muộn gì mày cũng kiếm được khoản đầu tư kếch xù thôi."
Xây dựng từ đầu một công ty công nghệ mới của riêng mình là 1 chặng đường dài gian nan, và tôi đã tự gây áp lực quá lớn cho bản thân khi tôi quan tâm quá nhiều vào việc người khác nghĩ gì.
Càng ngày tôi càng cảm thấy cô đơn và trầm cảm khi tìm mọi cách để thoái thác khỏi những cuộc gặp gỡ xã giao. Quá trình khởi nghiệp của tôi nó không nhanh như những gì mọi người xung quanh tôi tưởng tượng và tôi đã chán ngấy mỗi lần phải giải thích cho họ là đến Facebook hay Twitter cũng phải mất vài năm trời để có được vị trí họ đang nắm giữ bây giờ.
Nơi duy nhất tôi thấy thoải mái là ở bên cạnh số ít những người bạn cũng kinh doanh độc lập của mình. Đúng là, chỉ có bọn kinh doanh độc lập mới hiểu chính nhau.
Tiền, tiền, tiền.
Làm như áp lức xã hội và sự cô đơn còn chưa đủ, tôi còn phải đối mặt với "cụ tổ" của các thể loại stress: hết tiền sớm hơn dự định.
Nó chính là thủ phạm giết chết hiệu năng làm việc và khả năng quyết đoán của tôi. Tôi bắt đầu lo sợ và nóng vội muốn thành công, hái ra tiền.
Rồi đến 1 ngày tôi nhận ra là đến vài xu để mua chai nước tôi cũng phải ngửa tay đi xin bạn gái mình. Tôi nào biết được đó chỉ là khởi đầu của chuỗi ngày lên voi xuống chó…
Ngày hôm nay.
Phiền phức thế là đủ rồi nhé!!! Đã hai năm kể từ ngày ra quyết định lớn lao ấy, và giờ đây tôi đang vừa viết bài này vừa nhâm nhi mojito tại 1 khu nghỉ dưỡng tại PhuKhet, Thái Lan.


Từ từ đã, không phải tôi đang lảm nhảm về chuyện mơ mộng hão huyền đâu. Và chưa, tôi chưa phải là triệu phú đi lên từ công ty riêng.
Nhưng dù sao thì cơ nghiệp tự tung tự tại giờ đây đã mang về cho tôi nguồn thu nhập ổn định đủ để tôi đi du lịch khắp nơi và làm việc từ bất cứ nơi nào có kết nối wifi.
Nhưng tôi có 5 điều mà giá như tôi đã tự hỏi bản thân trước khi dấn thân vào con đường chông gai này. Đây là 5 câu hỏi mà tôi tin rằng bất cứ doanh nhân nào cũng nên tự hỏi bản thân trước khi khởi nghiệp:
<![if !supportLists]>1.    <![endif]>Bạn đã sẵn sàng đối mặt với áp lực xã hội chưa?
Với những người bạn hoặc người thân không làm nghề kinh doanh độc lập, họ sẽ không bao giờ hiểu hết được điều bạn đang cố gắng vươn tới, áp lực xã hội lúc này sẽ còn nặng nề hơn nhiều.
Tôi đã lo lắng quá nhiều về việc người khác nghĩ gì về mình, nhiều đến nỗi nó hủy hoại đời tôi.
Tôi tự dằn vặt, thậm chí tự trừng phạt bản thân bằng cách cắm đầu vào làm việc nhiều hơn nữa, chỉ để chứng tỏ bản thân càng sớm càng tốt. Cứ thế cho đến 1 ngày tôi nhận ra là thật ra họ cũng chẳng thật lòng quan tâm về tôi đến thế đâu, thế thì sao tôi lại phải tự làm bận lòng mình chứ?
Sự quan tâm bạn nhận được chẳng nhiều hơn vài giây một người dành ra để đọc một cái status mới trên facebook đâu. Đây là thế giới năm 2014, đủ đông đúc và ồn ào đến mức chẳng cần phải quan tâm đến ai cả.
Khi bạn quan tâm quá nhiều tới suy nghĩ của người khác tức là bạn đang lãng phí thời gian vào việc chứng tỏ mình trong mắt họ, thay vì dành nó cho công việc khởi nghiệp của mình.
Hãy sống cuộc sống của chính bạn! Tôi rút ra bài học đó khá muộn.
<![if !supportLists]>2.    <![endif]>Bạn đang độc thân? Hoặc bạn có được sự ủng hộ tuyệt đối của bạn đời?
Ở tuổi trưởng thành, người mà bạn chia sẻ nhiều nhất trong đời không phải bạn bè hay người thân, mà là người bạn đời của mình. Tôi rất may mắn có được 1 cô bạn gái tuyệt vời, nhưng buồn thay cho những ông bạn có cùng chí hướng làm ăn của tôi khi họ lần lượt chia tay người yêu khi trót dấn thân vào con đường chông gai này.
Tự thân vận động kinh doanh quả thực nhọc nhằn hơn những gì tôi tưởng tượng rất nhiều. Lúc nào đầu bạn cũng quay mòng mòng vì có cả tỷ thứ cần phải vắt óc suy nghĩ, những điều mà không ai có thể hiểu và gánh vác dùm, kể cả người bạn đời.
Nếu "may mắn" thoát cảnh độc thân, hãy đảm bảo rằng bạn đời/người yêu của bạn hiểu và thông cảm cho bạn rằng, đôi khi bạn thẫn thờ như người mất trí cũng là điều dễ hiểu.
Vâng, thậm chí bạn ngơ ngơ ngay trong khi hôn nàng, cũng là chuyện bình thường thôi.
<![if !supportLists]>3.    <![endif]>Bạn có đủ tài chính để tồn tại trong vòng ít nhất là 1 năm?
Nếu câu trả lời là có thì tốt rồi, điều cần làm bây giờ là khiến số tiền đó đẻ ra ít nhất là gấp ba lần, vì bạn sẽ dốc cạn tới xu cuối cùng nhanh hơn bạn tưởng nhiều. Trong quá trình khởi nghiệp sẽ còn có những chi phí phát sinh như phí luật sư, kế toán, rớt bể iPhone hay máy tính chẳng hạn v.v…
Hãy sẵn sàng thu nhỏ mọi thứ: ở 1 căn nhà nhỏ hơn trước, ăn khẩu phần ít hơn trước, đếm từng xu qua ngày – việc mà trước đây bạn không hề mảy may nghĩ tới.
Những tháng cuối cùng khi tài chính cạn kiệt là khoảng thời gian khó khăn nhất, áp lực khi đó lớn tới mức không đêm nào bạn ngủ ngon giấc.
Thành công thì đến chậm, nhưng tiền phải chi thì cứ vèo vèo. Hãy động não – lên kế hoạch thật sáng suốt từ những ngày đầu.
<![if !supportLists]>4.    <![endif]>Bạn có sẵn sàng chỉ ngủ vài tiếng mỗi ngày?
Tôi tưởng, một khi thoát khỏi công việc tư vấn viên toàn cầu trước đây nghĩa là tôi đã đạt được ước mơ của mình, chỉ làm việc khi nào có hứng thú, cho đến khi tôi đọc được câu quote của Lori Greiner như sau:
"Dân kinh doanh sẽ chấp nhận làm 80 tiếng 1 tuần chỉ để không phải làm việc 40 tiếng 1 tuần."
Bắt đầu bằng việc bạn thức dậy lúc nửa đêm, ban đầu thì lý do là vì tôi vô cùng háo hức với những ý tưởng mới và tôi có rất nhiều ý tưởng đến nỗi không thể đợi đến sáng mà phải bắt tay vào làm ngay.
Rồi tới giai đoạn mọi thứ bị thổi phồng lên, tôi làm không ngừng nghỉ, vì tôi thực hiện không xuể những ý tưởng của mình và lúc nào tôi cũng muốn cố thêm một chút nữa. Thế nhưng càng hăng say làm việc, tức là đi ngủ càng muộn, tôi càng khó ngủ và giấc ngủ cũng chẳng được sâu.
Kết quả tất yếu, luôn luôn có khoảng 2, 3 ngày trong tuần năng suất làm việc của tôi bằng 0.
Các bạn đừng để tấm hình instagram của tôi đánh lừa. Và cũng đừng bị huyễn hoặc bởi những bài báo đăng nhan nhản mỗi ngày về những vị triệu phú đi lên từ việc khởi nghiệp như bạn.
Đằng sau những hào nhoáng trên báo luôn là những chuỗi ngày khốn khổ, những đêm thức trắng, và chuỗi ngày thất bại hoặc bị từ chối nối tiếp nhau tưởng như vô tận.
Chặng đường tới thành công dài lắm, rất dài. Thường là dài không tưởng!
<![if !supportLists]>5.    <![endif]>Bạn định nghĩa thế nào là thành công?
Mỗi chúng ta có những ưu tiên riêng trong cuộc sống. Với đại đa số, ưu tiên số 1 là tiền, trong khi đối với số còn lại, ưu tiên đó là sự cân bằng giữa công việc và đời sống. Điều này dẫn đến việc mỗi người có 1 định nghĩa về thành công khác nhau.
Những khó khăn trên con đường khởi nghiệp kinh doanh của bạn cũng phụ thuộc vào định nghĩa thành công của riêng bạn nữa. Nếu thứ bạn coi trọng hàng đầu là tiền bạc hay địa vị xã hội thì rất có thể con đường phía trước sẽ đầy sóng gió. Hãy nhớ lời dạy sáng suốt của Hemingway:
"Có đích đến để thúc đẩy bản thân tiến lên là một điều tốt, nhưng hành trình đi đến đích mới chính là điều quan trọng nhất"
1 doanh nhân thành đạt không nhất thiết phải là người kêu gọi được mức đầu tư hằng triệu đô. Đừng quên những người như họ chỉ là đếm trên đầu ngón tay (chỗ này em ko biết dịch one in a million sao cho nó trơn tru).
Thế nhưng, đâu đó ngoài kia vẫn có hàng ngàn người đã biến hoài bão thành hiện thực, hoặc sống dư dả dựa vào doanh nghiệp họ một tay gây dựng, những người này không hề được báo chí lăng xê như những câu chuyện phi thường.
Cuộc đời bạn trở nên xáo trộn ra sao, hay gian nan khổ cực cỡ nào, tất cả đều không quan trọng bằng việc bạn cảm thấy vui vẻ với những gì bạn làm và không ngừng theo đuổi đam mê, hay như Tony Gaskin tóm gọn trong 1 câu:
"Nếu bạn không tự xây ước mơ của chính mình, sẽ có người khác mướn bạn về xây ước mơ của họ."
Nguồn tiếng Việt:
Note của Nick: Đây là một bài viết khá thú vị dành cho những bạn trẻ đang băn khoăn lựa chọn giữa đi làm thuê và tự khởi nghiệp. Chủ đề này là gần đây đã trở thành chủ đề quá quen thuộc và cũng đã được nói đến rất nhiều, nhưng mình nhận ra là dù có nói đến nó nhiều bao nhiêu, thì thêm vài lời khuyên, thêm một ý kiến để tham khảo, cũng sẽ không bao giờ là thừa cả. Thế nên, mình vẫn lựa chọn thêm ý kiến này để chia sẻ về chuyện này. 
Đây cũng là bài dịch đầu tiên được thực hiện bởi một cộng tác viên của Báo của Nick. Sắp tới, sẽ có rất nhiều bài dịch mới được thực hiện bởi các cộng tác viên, hy vọng sẽ giúp trang blog này được cập nhật thường xuyên hơn, đồng thời cũng đa dạng hoá trong phong cách dịch để giúp cho các bạn luôn có cảm giác mới mẻ hơn khi tìm đọc các bài viết. Bạn nào có nhu cầu làm cộng tác viên với Báo của Nick, có thể liên hệ trực tiếp với Nick tại fb.com/iamnickdo hoặc iamnickdo@gmail.comnhé. 
 
 
Created with Microsoft OneNote 2016.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét